CHUYỆN BÂY CHỪ ... MÍ KỂ.
CHUYỆN BÂY CHỪ ... MÍ KỂ.
Tôi và Hắn cùng nhập ngũ 1ngày, cùng huấn luyện và cùng sang Campuchia đánh Pôn pốt.
Một lần nó trốn đơn vị ra ngoài đi đánh mìn lấy cá bán để kiếm tiền tiêu xài ( vô kỷ luật) và nó bị mìn nổ làm mất đi1 mắt và 1 chân trái... nó còn bị kỷ luật rõ ràng... sau đó họ đưa nó lùi về tuyến sau và "được ra quân" sớm...
Thể mà hơn 3 năm sau , khi tôi ra quân , về nhà thì thấy nó sống rất ung dung...vợ con nhà cửa đàng hoàng... nó khoe với tôi là được phát sổ thương binh 2/4 , phụ cấp và mọi quyền lợi nhận đầy đủ không thiếu một cắc... nó được địa phương ưu tiên cấp cho mảnh đất , ĐỀN cho một cái chân giả thay cho cái chân thật bị mất khi đi đánh cá bằng mìn năm xưa bên Cam... Từ đó nó ra mặt công thần , cứ vác cái chân giả vào các cơ quan nhà nước để trình bày và xin CÁI CHÂN THẬT.
Nó lên huyện gặp các ông ở phòng TBXH , gặp trực tiếp ông chủ tịch huyện trình bày hoàn cảnh gia đình và bản thân...xin lệnh mua gỗ , mua bìa gỗ về tận dụng làm nhà , đóng đồ dùng sinh hoạt , xin lệnh khai thác củi bìa rừng về nung gạch... thấy nó có chí hướng làm ăn nên họ đã giải quyết ngay , nó liền đem giấy tờ đó bán cho bọn lâm tặc... nó còn vào trạm Kiểm lâm xin mua đồ lâm sản thanh lý rồi bán lại cho bọn buôn gỗ... Nghĩa là nó len lỏi trong cuộc sống tranh tối tranh sáng , nhập nhằng như thế kiếm được ối tiền... Có dạo nó còn ra bến xe khách , ga xe lửa...để mua vé xe rồi bán ra ngoài kiếm lời , nó và vài ba anh em thương binh thật bị nó rủ rê , thường buộc tiền vào cái nạng gỗ , chen vào cửa bán vé tàu xe ( thời kỳ đi lại khó khăn) đòi mua vé ưu tiên cho TB đang đi an dưỡng về thăm nhà...khi đã mua được vé , họ liền lập tức
tuồn ra ngoài bán cho những hành khách lỡ chuyến.... Hoặc bọn phe vé nhan nhản ở nhà ga , bến xe...
Nó cứ thế , tác oai tác quái một thời gian dài mà không có ai làm gì được, vì nó là... thương binh !!!
Rồi... Mười bảy năm sau...con trai nó thì vào đại học Ngoại thương được 17,5 điểm , điểm chuẩn là 19,0 . Vì là con TB nên dĩ nhiên cháu được ưu tiên và đậu vào ĐH , còn con gái tôi chỉ được có 18,5 điểm thì nghiễm nhiên "đậu ...ngọn cỏ bờ ruộng ". May mà sau đó cháu chuyển nguyện vọng 2 vào học ĐH Luật. Nay đã có công ăn việc làm ổn định , hai năm trước đã mở được Văn phòng Luật sư.
Còn cậu con trai có người bố là thương binh kia thì học chưa hết năm thứ nhất , đã theo bạn bè chơi bời trác táng... và trở thành con nghiện...gia đình chu cấp không đủ nên cậu ta phải tự xoay... và cậu đã lao vào vòng xoáy của một băng nhóm chuyên đi xách hàng thuê cho bọn buôn bán heroin... rồi môt lần người ta thấy cậu ấy bị bắt cùng một balo lộn trong đó có 200 viên ma túy tổng hợp cùng 5 bánh heroin...nghe đâu cậu ấy đã tự tử trong nhà tù khi đã thụ án được 2/20năm.
Giờ thì cái anh Thương binh giả kia đã suy sụp hoàn toàn , đang là "liệt sĩ dự bị" ...và sắp thành "Liệt sỹ" thật rồi... Không biết anh ta có suy nghĩ về những gì mà anh ta đã được hưởng từ cái thẻ thương binh giả, về những việc làm của anh ta trong hơn hai chục năm qua ?
Thế mới biết cuộc đời này vẫn có quả báo các bà con à.
Trần Quang
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét