CẢNH C^VE TIẾPKHÁCH TRONG “NỖIĐAU CỦA BƯỚMĐÊM”
Thứ Năm, 8 tháng 8, 2024
CẢNH C^VE TIẾPKHÁCH TRONG “NỖIĐAU CỦA BƯỚMĐÊM” (18ttrở lên hẵng đọc nhé ạ)
Thu Hằng
Bước vào phòngkhách sạn, Thơm nhanh chóng l ột tr ần người khá ch, đ è người này xuống giường, hôn môi anh ta cái chụt rồi nói: “Chờ em xíu nha cưng, em t ắ m qua một cái rồi ra liền”.
“Nhanh lên bé nhé, anh không ch ị u được nữa đâu, h ứ ng qu á rồi, đừng bắt anh k ì m h ã m cái sự s u ng s ư ớng lại”, người khách nói gấp gáp.
“OK “bấy bì”, em sẽ cho anh th ỏa mãn mọi nhu cầu. Anh sẽ không phải thất vọng đâu”, Thơm cười rúc rích, nói vọng ra từ phòng tắm.
Uốn lượn đi ra từ phòng tắm, Thơm chỉ còn mặc trên người chiếc qu ần bơi bé xíu màu đỏ tươi, cô chậm rãi bò lên từ cuối giường, hai bầuv ú hây hẩy của Thơm lắc lư nhẹ nhàng như hai trái đào tiên mọng nước vừa chín tới. Trườn tới phần đùi trên của người khách, Thơm nhẹ nhàng áp bộ ng ực tròn trịa của cô vào giữa hai khe đùi của người đàn ông rồi cô tự tay m ơ n tr ớ n bộngực đang că ngs ữa của mình và bóp ra một tia s ữ a nhỏ, tia s ữ a bắn vào c * người đàn ông khiến anh ta khẽ giật nảy người lên.
Chiêu bài này của Thơm đã thật sự phát huy tác dụng. Người đàn ông nhổm người nhìn xuống Thơm như bị thôi miên. Anh ta kéo mặt Thơm lên sát với mặt mình và nói bằng giọng đê mê: “Em có con rồi à? Sao đ ẻ rồi mà người vẫn ng o n thế này?”.
Thơm ngửa mặt lên trời cười rổn rang. Tràng cười khiến haibầu v ú của cô rung rinh đầy mời gọi. Thơm kéo đầu người đàn ông áp vào ngực mình và đáp lại:
“Thúy Kiều thì ở lầu Ngưng Bích.
Từ lúc gặp anh, em chẳng thể ngừng thích…”
Không còn có thể chờ đợi lâu hơn, người đàn ông đ è ngửa Thơm xuống giường, hai bàn tay vồ vập nặn bóp, chà xát rất mạnh hai b ầu v ú c ương sữa của Thơm. Người kh ách cưỡi lên người Thơm như một con hổ vừa bắt được chú cừu non. Thơm oằn người rên rỉ nhịp nhàng theo từng nhịp rung lắc của người đàn ông này. Mắt Thơm nhắm nghiền, hai tay cô xiết chặt phần hông của người khách. Vừa ôm, Thơm vừa hôn, l i ếm láp tai của người này, vừa ve vuốt phần lưng dưới của anh ta và hổn hển nói lả lướt: “M ạnh lên cưng ơi... M ạnh nữa lên nào...”. Chỉ vài phút sau, người đàn ông thúc vào bên trong người Thơm nhanh, dồn dập và gấp gáp hơn rồi anh ta chậm rãi dừng lại, rùngmình, thở phìphò rồi nằm yên, người thẳng đuỗn. Hai cơ thể trầ ntr u ồng dính chặt vào nhau, n ó ngb ỏ ng, ư ớt r ượt…
Thơm khẽ b ó pm ô ng người khách và nói qua hơi thở gấp: “Anh dữdằn quá đấy, em mê anh quá đi thôiiiiii”.
Người khách cười khoái chí, nhẹ nhàng rútra khỏi người Thơm, lột bỏ chiếc b a oca o su rồi vừa thắt nút chiếc bao, vừa hể hả nói: “Thế này đã là gì. Bình thường anh khỏe gấp ba, bốn lần ý chứ. Hôm qua, trước khi đi công tác, anh đã bị vợ “thu th uế” chứ không thì hôm nay anh “ph a ng” em mấy trận nữa. Thôi, nếu em cần nghỉ thêm mấy phút thì nằm thêm còn nếu không thì đi luôn đi, anh tranh thủ ngủ lấy sức, mai còn họp sớm”. Nói rồi người đàn ông nhoài người ra phía chiếc kệ đầu giường, với lấy chiếc ví dày cộp và đ ếm vài tờ rồi vứt về phía Thơm.
Thơm cong môi cười tủm tỉm, đưa tay khe khẽ vuốt ve con c * đã mềm xìu và èo uột của người đàn ông rồi nói: “Anh cho em thêm đi. Em không chồng mà còn phải nuôi con nhỏ, vất vả lắm”.
Người đàn ông cười nhạt đáp lời: “Em biết câu: “Không nghec^ve kể truyện, không nghe ngh I ệ n trình bày không?”. Mà thôi, hôm nay anh đang hứng khởi, cho em đây”. Nói rồi anh ta vứt ra thêm cho Thơm 2tờ5 0 0.
Thơm cầmtiền nhét vội vào túi xách rồi nhanh nhẹn đứng dậy. Cô mở tủ lấy ra chiếc áo choàng của khách sạn. Vừa khoác áo vào, Thơm bỗng khựng lại, cô tiến về phía người khách rồi vén áo, cúi xuống, áp bầuv ú mềm mại, nóng hôi hổi vào má người đàn ông, cà númvú đỏ hồng bé xíu như hạt lạc sát miệng người này. Thơm xoa má, vuốt ve ngực vị khách ra chiều cưng nựng. Sau đó cô làm động tác hôn gió và đóng cửa phòng, ra về.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét