THƠ ĐĂNG LẠI CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN
Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2025
NỢ BẠN MỘT BÀI THƠ
Tác giả: Lê Cẩm Thuý (Tịnh Yên)
(Thương tặng Đoàn Thị Ánh Nguyệt, cựu giáo viên dạy Sử trường THPT Kiên Lương nhân ngày sinh nhật bạn 22/01/1964 - 22/01/2025)
Dẫu bên nhau hơn ba mươi tuổi nghề
Thân từ thời thuở ấy thật ngô nghê
Thời tay trắng sinh viên trường Đại học.
Bạn rất đẹp từ dáng người, vóc ngọc
Thắt lưng ong buông thả mái tóc dài
Hơi điệu đà nhưng nói chuyện rất hay
Kiến thức rộng hợp chuyên ngành lịch sử.
Tôi và bạn thường nỗi niềm quá khứ
Ngồi bên nhau đủ bao chuyện vui buồn
Cuộc đời người những đắng chát sầu tuôn
Tình quê nặng Long An và Đồng Tháp.
Duyên đã đủ và tình người đất hạp
Trường Kiên Lương bạn về trước đợi chờ
Tôi ngành Văn nghề giáo tròn ước mơ
Trang giáo án niềm vui trên bục giảng.
Bao tình cảm lớn dần theo ngày tháng
Từ lúc nghèo trong cuộc sống mưu sinh
Khi ở trường thân nhau như bóng hình
Tên Ánh Nguyệt luôn kèm theo Cẩm Thuý.
Có những việc tưởng chừng là phi lý
Dẫu khác nhau nhưng cứ thể tương đồng
Lòng yêu nghề với nhân cách sáng trong
Sống không thẹn, cuộc đời giàu ý nghĩa.
Không ước mơ có lầu sang gác tía
Chỉ bình yên với cuộc sống đời thường
Bạn hai con, tôi nếp tẻ đủ đường
Những đứa trẻ cũng bằng nhau độ tuổi.
Vẫn chảy mãi mát trong như dòng suối
Chung học trò, bao bến đỗ tháng năm
Gói hành trang du dương nốt nhạc trầm
Đò bao chuyến hai ta cười mãn nguyện.
Vẫn hồi ức buồn vui nhiều câu chuyện
Làm phong trào, chủ nhiệm, nhiều âu lo
Lúc giận hờn tranh cãi ngồi buồn so
Chẳng nhìn mặt … rồi cười xoà thân thiện.
Ngày tiễn bạn về hưu nhiều lưu luyến
Dẫu nhà tôi cách bạn con phố dài
Khi ngoài đường thường gặp ngày một hai
Vì phòng họp, chỗ bạn ngồi vẫn trống.
Những ngày lễ, tôi vẫn luôn mong ngóng
Có bạn về bỗng chợt thấy vui hơn
Nắng sân rơi, cây nghiêng bóng gió vờn
Những bức ảnh ngọt ngào tình viên mãn.
Tôi chưa có bài hay viết về bạn
Những vần thơ chắp nhặt chuyện ngắn dài
Gọi tao mày như thuở trước không thay
Dù hai đứa chức lên bà nội, ngoại.
Mùa xuân đến nhành thơ oằn sai trái
Ta tặng đời hạt giống để mầm xanh
Ngàn hoa tươi thơm ngát, lộc đầy cành
Đơm quả ngọt chờ mùa sang để hái.
Một tình bạn từ bài thơ viết lại
Đời an nhiên, tôi - bạn nửa đời người
Vẫn vẹn nguyên tươi tắn những nụ cười
Trong quá khứ và tương lai, mãi mãi …
(Kiên Lương 11/ 01/2023)
P/s: Danh nhân có câu: “Một người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba.” Quả thật tình bạn luôn là một điều kì diệu, một người bạn tốt còn quan trọng hơn một người thầy tốt. Bởi đó sẽ người cùng ta sẻ chia vui buồn, đồng cam cộng khổ, là người sẽ cùng ta trải qua quãng đường đời đầy gian nan và vất vả. Tình bạn luôn là điều thiêng liêng và đáng trân trọng biết bao.
Bạn tôi, Ánh Nguyệt, tên đẹp như người. Chúng tôi có duyên bạn bè khi còn là sinh viên ở trường Đại Học Cần Thơ. Chúng tôi thuộc khoa sư phạm, cùng ở tập thể cư xá của trường nhưng khác khoa. Nguyệt học Sử, tôi học ngành Văn. Thời ấy, ở tuổi 20, Nguyệt rất đẹp, dáng cao như người mẫu, mái tóc dài óng ả, khuôn mặt trái xoan cân đối, nhất là cặp mắt biết cười rất sáng và đen nhánh. Nguyệt ở Tân Trụ-Long An, tôi ở Sa Đéc - Đồng Tháp.
Kiên Giang đều là quê hương thứ hai của chúng tôi và cả hai đều cùng về dạy tại trường THPT Kiên Lương. Nguyệt là một trong giáo viên nữ đầu tiên khi trường vừa thành lập. Nguyệt lớn hơn tôi 1 tuổi và lập gia đình trước. Khi tốt nghiệp Đại học, tôi dạy một trường vùng sâu, vùng xa tại Kiến Văn, huyện Cao Lãnh tỉnh Đồng Tháp và về Kiên Lương sau Nguyệt 1 năm. Chúng tôi gần nhà nhau và có những điểm rât giống nhau: thuở trước cả hai đều khó khăn trong cuộc sống, yêu nghề, sống có trách nhiệm. Tôi và Nguyệt đều có hai người con đều bằng tuổi nhau. Dẫu sao, chúng tôi đều có điểm giống nhau là thích làm đẹp, điệu đà nhưng Nguyệt thich màu tối, tôi thích màu sáng, Nguyệt cá tính, thẳng thắng, tôi nhẹ nhàng ít nói hơn. Chúng tôi luôn bên nhau trong những giờ lên lớp, đi đâu cũng hẹn hò nhau, có Nguyệt là có Thuý như bóng với hình. Bạn về hưu trước tôi 1 năm rưỡi, tôi ở lại buồn so vắng tênh và những ngày lên lớp, trong phòng họp thiếu tiếng cười của bạn, chỗ bạn thường ngồi vẫn trống…
Giờ cả hai cùng về hưu. Tôi tiếp tục theo đuổi con đường thơ ca thoả mãn ước mơ thuở tuổi trẻ tôi từng bỏ dở. Nguyệt hay đọc thơ tôi và có những góp ý chân tình nhưng ủng hộ tôi. Có lần Nguyệt nói: sao mày không làm bài thơ tặng tao, tình bạn của mình (Chúng tôi thường gọi nhau mày tao từ khi biết nhau cho đến bây giờ, từ thuở tuổi hai mươi đến lúc có cháu gọi là bà và chắn chắn sau này cũng thế). Tôi cười và nợ bạn bài thơ từ đó.
Cảm ơn Nguyệt và tình bạn của chúng ta!
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét